Mục lục
Với nhiều gia đình nghèo tại vùng quê Campuchia, võ cổ truyền Kun Khmer không chỉ là niềm tự hào văn hóa mà còn là tia hy vọng duy nhất để con em họ thoát khỏi cảnh nghèo đói.
Trong suốt hai năm, nhiếp ảnh gia Hannah Reyes Morales đã đồng hành và ghi lại hành trình khắc nghiệt nhưng cũng đầy ngây thơ của những võ sĩ nhí trên võ đài Kun Khmer.
VÕ SĨ NHÍ – VỪA LÀ TRẺ CON, VỪA LÀ CHIẾN BINH

Những đứa trẻ, chỉ mới từ 6 đến 12 tuổi, hàng ngày vẫn là những cậu bé hiếu động, mê chơi bi, vẽ tranh hay đùa nghịch với bạn bè. Nhưng chỉ cần bước vào sàn tập hay võ đài, các em lập tức biến thành những võ sĩ dạn dày, tự tin và gan góc.
“Chỉ một khoảnh khắc trước, các em còn ríu rít khoe tranh vẽ, phút sau đã nghiến răng thượng đài, ánh mắt sắc lạnh như người lớn,” Morales kể lại.
Tại các vùng quê nghèo Campuchia, những võ sĩ nhí như vậy được cộng đồng nhìn nhận là “biết lễ phép”, “đức hạnh hơn” so với các bạn đồng trang lứa.
Những trận thắng có thể mang về từ 7 đến 10 USD – khoản thu nhập đáng kể đối với nhiều gia đình nghèo.
Nếu thi đấu tốt, các em có cơ hội được các lò võ lớn ở thủ đô Phnom Penh hoặc Thái Lan tài trợ toàn bộ chi phí ăn ở, học tập và huấn luyện – con đường đổi đời hiếm hoi cho những đứa trẻ nơi đây.
TẬP LUYỆN TRONG THIẾU THỐN, TRƯỞNG THÀNH TRONG GIAN KHÓ

Trang thiết bị của các võ sĩ nhí chủ yếu là đồ cũ, thậm chí nhiều vật dụng được nhặt từ các thùng đồ viện trợ nước ngoài hoặc đồ bỏ đi từ các cửa hàng từ thiện.
Với những đứa trẻ ấy, đó không chỉ là dụng cụ tập luyện mà còn là “món quà của thượng đế”, theo lời huấn luyện viên địa phương.
Dưới sự hướng dẫn của các cựu võ sĩ như ông Bun Khim, những bài tập khắc nghiệt được lặp đi lặp lại hàng ngày.
Khim, từng là võ sĩ chuyên nghiệp, đã mở phòng tập nhỏ chỉ với mong muốn:
“Truyền lại cho các con thứ duy nhất mình có – võ thuật Kun Khmer.”
Ngoài giờ tập luyện, các em còn tự tay dọn dẹp phòng tập, leo cột tre rèn thể lực, thậm chí cùng nhau đi bộ hoặc đi xe đạp hàng cây số để về nhà.
ÁP LỰC TUỔI THƠ VÀ NHỮNG RỦI RO TIỀM ẨN

Dù theo quy định, các võ sĩ dưới tuổi vị thành niên bị cấm thi đấu chuyên nghiệp tại Campuchia, nhưng thực tế, nhiều em vẫn “lọt” qua các giải đấu nhờ giấy tờ giả hoặc sự “linh động” của ban tổ chức.
Áp lực mưu sinh, nhu cầu tích lũy kinh nghiệm, cùng niềm tin rằng Kun Khmer là con đường đổi đời khiến nhiều phụ huynh chấp nhận cho con em họ bước lên sàn đấu từ rất sớm.
Song song với vinh quang là những rủi ro hiện hữu:
– Chấn thương vùng mặt
– Sưng tấy, gãy chân tay
– Và thậm chí là tác động lâu dài đến sức khỏe thể chất và tâm lý non nớt
VÕ ĐÀI LÀ ƯỚC MƠ, NHƯNG TUỔI THƠ VẪN Ở LẠI

Dù sớm phải đối mặt với áp lực thi đấu, nhưng sâu thẳm bên trong, các em vẫn là những đứa trẻ đúng nghĩa.
Hình ảnh cậu bé Khim Dimey say sưa vẽ tranh trong căn nhà đơn sơ của cha mẹ, hay cảnh những võ sĩ nhí cười đùa bên hồ bơi sau buổi tập khiến bất cứ ai cũng chạnh lòng.
Dimey, cũng như nhiều bạn bè cùng trang lứa, thường vẽ những nhân vật mạnh mẽ với găng tay boxing – như một cách ngây thơ để mơ về tương lai huy hoàng trên sàn đấu.
Ở vùng quê Campuchia, mỗi trận thắng, mỗi cú đòn đẹp mắt không chỉ là vinh quang cá nhân, mà còn là giấc mơ đổi đời, là kỳ vọng của cả gia đình và cộng đồng.
Võ thuật Kun Khmer đã và đang là con đường đầy hy sinh nhưng cũng chan chứa hy vọng của biết bao đứa trẻ Campuchia.
Dù phía sau ánh đèn võ đài là những câu chuyện buồn vui lẫn lộn, nhưng không thể phủ nhận, chính những đứa trẻ ấy, với nghị lực và tình yêu võ thuật, đang từng ngày góp phần gìn giữ và tiếp nối tinh thần Kun Khmer – niềm tự hào không thể tách rời của đất nước Chùa Tháp.